Cũng đã rất lâu rồi tôi mới thật sự có cảm hứng để viết và chia sẻ điều gì đó cho cộng đồng mặc dù trước đó tôi đã ấp ủ, tìm đọc, chiêm nghiệm với rất nhiều ý tưởng. Thậm chí, tôi được tạo điều kiện để nêu bật ra phương pháp chữa lành của mình trước đám đông, nhưng cũng bị chặn hết. Và tôi nhận ra rằng đó là khoảng thời gian tôi cần phải đi chậm lại, dành thời gian cho việc chiêm nghiệm và chữa lành chính mình, tái sinh lại cảm xúc trước khi bước vào một giai đoạn mới.
Tháng 7, tháng của Nghiệp – tôi gọi như vậy bởi những cộng sự xung quanh tôi bị tác động bởi nghiệp rất nhiều, thậm chí đến ngày cuối tháng 7 vẫn quẩn quanh với Nghiệp. Nhưng trong thâm tâm chúng tôi biết rất rõ, tất cả đều phải chuyển hoá để đi đến một bình diện mới tràn ngập ánh sáng hơn, yêu thương hơn. Tất cả những điều này là điều mà linh hồn chúng tôi đã chọn trước khi xuống đây. Điều gì đã, đang và sẽ xảy ra là điều cần phải xảy ra. Tháng 7 của tôi cũng vậy. Tôi rơi vào trạng thái chuếnh choáng, mơ hồ, mất phương hướng bởi những dữ kiện xảy ra trong ngoại cảnh và trong chính thâm tâm mình. Đó là một trạng thái mà tôi gọi tên là “thiếu vắng hạnh phúc”, rằng nó không có gì quá đau khổ, nhưng cũng không có gì để mình thật sự có sự níu giữ với cuộc đời này, chông chênh lạ thường. Nhưng khi đi qua những cảm xúc đó, tôi thấy rằng ngay lúc đó chúng ta lại càng phải quay về với chính mình. Chúng ta phải thật sự cần định lực để đối diện với những góc khuất sâu thẳm đó. Trong những ngày cuối tháng 7, tôi quyết định tắt hết mọi thứ, setup lại căn phòng nhỏ. Tìm một nơi ít ánh sáng, một nơi chỉ còn lại mình tôi để quay trở về.
Khi đã thật sự thấu suốt những luồng tư tưởng cũ, quan niệm thiếu sót, và đứng trên bình diện tư tưởng cởi mở hơn, sáng suốt hơn. Tôi đã nhận được một món quà từ Thượng đế mà đến sau này khi nhắc lại tôi vẫn bồi hồi xúc động.
Đó là ngày tôi thiền trở về với trái tim và thấy được toàn cảnh mình sinh ra, tôi gọi đó là ngày tái sinh trong hiện kiếp một lần nữa. Tôi chứng kiến ngày linh hồn tôi rời vòng tay của Thượng đế để đến hoà nhập vào Trái Đất này.
Một khoảng khắc thật đặc biệt. Bình thường tôi là người ít khi thấy hình ảnh quá rõ ràng khi thiền hay thôi miên. Chỉ thấy những hình ảnh thoáng qua và trải nghiệm thường nảy sinh trong tư tưởng là chính. Nhưng hôm đó tôi thiền khá sâu, vẫn cảm nhận được rất nhiều năng lượng như thường ngày. Đột nhiên thấy những hình ảnh rõ dần xuất hiện, đó là một linh hồn rời Nguồn xuống Trái Đất. Tôi nhìn kỹ thì đó chính là tôi. Tôi đang bay xuống cùng hai thiên thần bảo hộ của mình. Đợi trước lúc mẹ tôi đang sinh tôi. Cảnh tượng đó rất cảm động, tôi đứng bên cạnh với hai vị thầy gần gũi nhất của mình. Trước khi tôi cất tiếng khóc chào đời, hai vị nói với linh hồn tôi rằng: “Con hãy đi vào chính cơ thể đó, để cảm nhận giây phút thiêng liêng này”. Trước đó tôi đã có cơ hội nhìn một lượt khung cảnh xung quanh. Bác tôi là y sĩ thời đó hộ sinh cho mẹ tại căn nhà cũ. Bố bên cạnh mong ngóng, hy vọng tôi là một bé trai. Rồi bà ngoại ngay gần đó, hớt ha bớt hải chạy qua. Ông ngoại thì từ lúc mẹ lấy bố đã từ mặt mẹ. Vì mẹ lấy chồng trái ý ông nhưng vẫn rất sốt sắng, đứng ngồi không yên lo cho con gái. Tôi nhìn quanh một lượt, đồng hồ điểm đúng 8h sáng tôi đi vào cơ thể mình. Một cảm xúc quá đỗi xúc động và tràn ngập yêu thương. Tôi cảm nhận một luồng năng lượng của tình yêu thương vô điều kiện bao bọc lấy tôi. Đặc biệt khi sống lại khoảnh khắc đó một lần nữa, tôi thấy hai vị thầy đứng đó, có bố, có mẹ, có bà và có cả ông. Tôi xúc động xiết bao. Cuộc đời tôi chưa bao giờ có thể thấy được một sự gắn kết thiêng liêng của gia đình nhiều hơn lúc này.
Một khoảnh khắc ngưng đọng lại khi một đứa bé đươc sinh ra. Một sự kết nối thiêng liêng từ thế giới này với thế giới của cõi vô hình. Đó là khoảnh khắc của tình yêu thương của Thượng đế hiện diện nơi đây. Một đứa bé sinh ra – một tiểu vũ trụ nhỏ được sinh ra, được bao bọc trong những vũ trụ lớn hơn. Nó sẽ trải nghiệm những mặt của cuộc sống này, cho dù là làm nghề gì, mang dáng hình nào, hay trải nghiệm nào,… tất cả rồi cũng đi về một cội nguồn duy nhất đó là: Tình yêu thương bao la vô điều kiện.
Một niềm hân hoan khó diễn tả trên khuôn mặt của tất cả những người ở đó: bố tôi, mẹ tôi, bác tôi và bà tôi. Một sự gắn kết, hay hàn gắn lại những vết thương đã cũ khi tôi sinh ra. Bố tôi không mong cầu có con trai nữa, mặc dù có quá nhiều thương tổn khiến ông khao khát điều đó. Mẹ tôi vỡ oà khi thấy cuối cùng mẹ cũng có được một đứa con gái khi trước đó mẹ có 2 anh con trai rồi. Ông ngoại tôi cũng xót mẹ quá, chạy sang xem thấy tôi cũng liền quên mất là đang có giận dỗi đứa con gái mình. Hoá giải sự hiềm khích của mình với con gái ông, để rồi ông ra đi thanh thản sau hơn 1 tháng tôi chào đời. Và sự kiện tôi sinh ra là sự gắn kết của tôi lúc đó: một cái tôi của ánh sáng linh hồn trọn vẹn – với một thân thể nhỏ bé, yếu đuối cần bao bọc. Tất cả ngưng đọng… chỉ còn lại tình yêu.
Cảnh không dừng lại tại đó, tôi được nhìn thấy hình ảnh trước khi mình xuống Trái đất. Tôi cùng các vị thầy của mình đang trao đổi về các sự kiện chính tôi đã chọn trong cuộc đời này. Chúng tôi cân nhắc, cân đo, đong đếm sức lực của mình trước những sự kiện quan trọng. Một vị thầy hỏi tôi là: “Điều này có quá sức với con không?” Thì tôi vẫn rất bình thản nói rằng: “Con nghĩ mình làm được”. Khi nhìn lại cảnh tượng ấy, tôi thấy những gì xảy ra trong cuộc đời mình, những trăn trở bao nhiêu năm qua, kể cả những đau khổ, những tổn thương là những điều quá nhỏ bé so với tôi. So với tình yêu mà Thượng đế, Cha, các thầy, và tất cả những linh hồn đang có mặt trong cuộc đời tôi dành tặng cho mình. Rồi khi xem các sự kiện xảy ra trong đời mình như một cuốn phim tua chậm của quá khứ – hiện tại – tương lai cùng một lúc. Các vị thầy ngồi xung quanh cái bàn hình chữ nhật, và có một màn hình có nhiều khả năng khác ngoài khả năng chính chạy ở phía trên cùng màn hình. Tôi ngồi ở phía còn lại, gương mặt với mọi thứ rất bình thản, dễ chịu.
Khi đã thiết kế xong cuộc đời mình, tôi được đưa đến chào Cha (Nguồn) trước khi rời xuống Trái Đất. Tôi vẫn mang hình dáng của một linh hồn – một chấm tròn nhỏ, hình tướng không rõ ràng, và Cha cũng vậy. Tôi đứng đó im lặng, bởi không cần phải nói thêm điều gì nữa. Hai chúng tôi đã quá hiểu thấu nhau. Dẫu biết rằng sắp phải rời Nhà nhưng tôi vẫn bình an, nhẹ nhàng vô cùng. Nơi Cha toả ra ánh sáng bao bọc lấy thân thể tôi, một luồng ánh sáng dịu êm và tràn ngập yêu thương vô cùng. Và tôi nói lời từ biệt, chào Cha, tôi đi. Ngay hiện tại đó, tôi có được một tiếng nói hiện lên trong tư tưởng: “Ta sẽ luôn bên cạnh con. Hãy ghi nhớ rằng tất cả những gì xảy ra trong kiếp sống này của con là chính con đã chọn. Ta tin con luôn có sức mạnh để vượt qua. Hãy nhìn thấy tình yêu của ta ở khắp mọi vật xung quanh và ở trong chính trái tim con. Khi con thấy được tình yêu hiện hữu trong chính trái tim mình, Thượng đế sẽ dẫn lối con vượt qua những khó khăn. Hãy luôn tin tưởng vào điều đó”. Tôi đã khóc. Tôi hạnh phúc. Và tôi thật sự thấu hiểu rằng, cần phải trải qua những đau khổ đó, đặt mình sâu sắc trong nó tôi mới có một sự thương cảm với cuộc đời, với con người như bây giờ. Tất cả những hoàn cảnh xảy ra, là do tôi đã chọn, dù sau này những thử thách lớn có đến với tôi bằng cách nào. Tất cả vẫn là do tôi đã chọn. Để đi đến sự thấu hiểu và sẻ chia với tất cả các linh hồn, để cùng dìu dắt nhau tìm về với bản thể ánh sáng của chính linh hồn mình.
Sau giây phút đó tôi như bước vào một chiều kích mới, tôi biết mình tin tưởng vào điều gì trên cuộc đời. Tôi chắc rằng tôi sẽ cầm bó đuốc của tình yêu thương đó thắp sáng trái tim mình và với những ai tôi đã, đang, và sẽ gặp trên cuộc đời này. Cũng sẽ có những lúc cơ thể này mệt nhoài, tôi sẽ nghỉ ngơi rồi cầm bó đuốc của tình thương đi tiếp như cách linh hồn tôi đã chọn.
Kết thúc cảnh chào Cha để đi xuống Trái đất. Tôi thấy linh hồn mình để một phần năng lượng lại và thường xuyên ra vào cơ thể cho đến khi tầm 6 tuổi, lúc đó các vị thầy vẫn thỉnh thoảng gặp tôi. Đến một ngày, lúc tôi đang đứng trên cánh đồng, cảnh tượng mà sau này tôi nhớ mãi, tôi đứng đó nhìn xa xăm với ánh mắt trẻ thơ nhưng có một cảm giác cô đơn tột cùng và sợ hãi những gì phía trước. Bây giờ khi nhìn lại thì tôi hiểu đó là giây phút tôi chào các vị thầy, ở trong cơ thể này hoàn toàn. Và tôi mất kết nối với Thượng đế từ lúc đó.
Quay lại gặp các thầy, tôi xúc động, và trao những lời biết ơn với những trải nghiệm chưa từng có của mình. Tôi thấy những khó khăn của tháng 7 vừa rồi, khi niềm tin tôi có lúc cảm giác như bị lung lay bởi vì tôi quá đuối sức khi phải xử lý hàng loạt dữ kiện đến với mình là quá nhỏ bé. Nhỏ bé so với tình yêu của Thượng đế dành cho tôi, nhỏ bé so với ước nguyện của linh hồn mình khi xuống đây.
Hãy tiếp thêm sức mạnh của tình yêu sâu thẳm trong trái tim mình khi bạn thấy kiệt sức, hãy ngồi xuống và tĩnh lặng, hít một hơi thật sâu, dang rộng vòng tay để ôm ấp chính cơ thể mình. Nếu đủ định lực thì hãy xoa dịu những tri kiến sai lầm và giáo dục nó bằng những sự thấu biết cao hơn. Bởi đi qua giai đoạn khó khăn đó, mọi thứ phía sau thật sự rất xứng đáng, rất rất xứng đáng. Đó là ngày bạn tìm về đúng với bản chất của chính linh hồn mình. Đó là ngày bạn bao dung tha thứ, chấp nhận cho mọi điều không như ý, trái ý. Cho những ai làm tổn thương bạn. Hay cho chính bạn. Bạn sẽ nhận ra rằng: đường về Nhà là vào tim ta. Và chúng ta dù mang hình hài nào, tính cách tốt xấu ra sao vẫn là một. Những khó khăn, đau thương chồng chất khi nhìn ở góc độ cao hơn sẽ cho ta một sự thấu biết triệt để, để trở về với bản chất tình yêu thương của Thượng đế. Chỉ có cách đó, mọi thứ mới được hoá giải.
Tôi mượn hai chữ “vô thường” của Phật giáo để nói về sự hiện hữu của mọi thứ xung quanh đây, ở Trái Đất này. Rằng nỗi đau này cũng sẽ qua, niềm vui sướng này cũng sẽ qua, cảm xúc, nhận định, tư tưởng này cũng sẽ qua. Ngày hôm nay, bạn có những cảm xúc này, tư tưởng này, ngày mai là luồng tư tưởng khác, cảm xúc khác. Ngày hôm nay, bạn nghĩ rằng đây là điều đúng nhất của bạn, không có gì đúng hơn, hoàn hảo hơn, ngày mai bạn lại thấy mình dường như sai lầm. Và rồi ngày hôm nay bạn đau khổ tột cùng, ngày mai bạn lại sống trong của niềm vui sướng khi nhận ra mình quá ngây thơ, và nhỏ bé. Hai chữ “vô thường”, theo tôi rằng mọi thứ sẽ luôn biến chuyển, thay đổi. Và cũng nói rằng, mọi thứ rồi cũng qua. Cho dù nó mang dáng dấp của muôn hình vạn trạng nào. Duy chỉ có một điều mãi ở lại đó chính là: ánh sáng của tình yêu thương trong chính linh hồn bạn. Hãy đi vào trong trái tim, bạn sẽ tìm được đường về Nhà.
Cuối cùng tôi muốn gửi đến bạn, một đoạn trong bài hát mà tôi nghe hoài từ lâu:
“You may say I’m a dreamer. But I’m not the only one. I hope some day you’ll join us. And the world will be as one”
Imagine – John Lennon
Nguồn Tái sinh trong hiện kiếp – về nhà : Alina Nguyễn Ánh
Để chữa lành tâm hồn, các bạn tham khảo thêm tại kênh Youtube : https://www.youtube.com/@Gioidinhtue
Để đọc được thêm những mẫu truyện hay, truy cập https://thoimienhoiquy.net/?playlist=171df6d&video=8d4b6a4. Chúc các bạn có một ngày vui vẻ.
_________________________________________
🌴🌿☘️ Nếu bạn có thôi thúc, nhu cầu muốn thực hiện một ca Thôi miên chữa lành lượng tử/ xử lý bùa ngải hay thanh tẩy năng lượng đất đai, nhà cửa thì liên hệ với chúng tôi qua Messenger: https://m.me/thoimienhoiquy
🤔Hỏi đáp về Thôi miên hồi quy chữa lành lượng tử: Hỏi đáp
🌳 Giới thiệu về liệu pháp: Thôi miên kết nối lượng tử
1 comment
Giọng văn thật truyền cảm và sâu lắng. Cám ơn tác giả về những bài viết trên trang web này đã làm tôi cảm nhận các cung bậc của cảm xúc, cảm nhận được tình yêu thương và yêu thương muôn loài hơn.